III
Khi Cha Don
Michelle, cha sở của ngôi nhà thờ mới ở San
Giovanni Rotondo đến gặp Cha Piô th́ ngài đang
bị bệnh.
Cha Don Michelle
nhắc với ngài, "Cha đă hứa là sẽ tham
dự lễ khánh thành nhà thờ mới của chúng con
đấy."
Cha Piô trấn
an và xin kiếu, "Sẽ có người quan trọng
hơn tôi rất nhiều đến nhà thờ của
cha."
Cha Don Michelle
bối rối. Điều ngài biết chắc chắn
là không c̣n ai quan trọng hơn Cha Piô. Tuy nhiên, một vài
tuần sau, một bức ảnh nổi tiếng
của Đức Mẹ Ban Ơn được
rước từ ngôi làng đến tu viện. Khi cuộc
rước đi ngang qua nhà thờ mới th́ trời
đổ mưa, và cha xứ Don Michelle mời mọi
người đưa ảnh vào trong nhà thờ. Thế
là mọi người đi theo bức ảnh tuôn vào nhà
thờ để trú mưa.
"Đúng
rồi!" Cha Don Michelle kêu lên cách sửng sốt.
"Đức Mẹ là người mà ngài muốn nói
tới."
Sức khoẻ
yếu kém của Cha Piô khiến ngài phải ở trong
pḥng nhiều hơn, và cuộc sống của ngài yên
lặng cách kỳ lạ trong khi sinh hoạt bên ngoài ngày
càng gia tăng. Các ṭa nhà mới được dựng
lên ở mọi nơi: một vài nhà trẻ, vài cửa
tiệm và vài trường tiểu học. Không hiểu
sẽ tốt hơn hay tệ hơn, cao nguyên Gargano
đang thay đổi một cách lạ lùng.
Bất kể
những sửa sang thêm vào cho tu viện, Cha Piô vẫn
tiếp tục sống trong căn pḥng ngay sát nhà
thờ. Chỉ có một phương tiện hiện
đại duy nhất ngài cho phép thiết kế là
cầu thang máy, v́ tuổi già và sự đau đớn
khiến ngài di chuyển ngày càng khó khăn hơn.
Pḥng của ngài
nh́n ra mảnh vườn, gần sân thượng.
Nhờ đó ngài có thể hưởng làn gió mát khi
trời vào hạ. Căn pḥng nhỏ bé của ngài
chỉ có một tượng thánh giá bằng gỗ treo
trên tường, một cái bàn nhỏ, hai chiếc
ghế mây, và cái giường sắt. Không có máy
sưởi, ngay cả trong mùa đông. Khi chải
đầu, ngài phải dùng tấm kính ở cửa
sổ như tấm gương, và ngài phải rửa
tay bằng nước lạnh khiến vết
thương càng thêm nhức nhối. Ngài từ chối
dùng mọi loại máy sưởi nhân tạo, từ máy
chạy điện đến máy dùng hơi đốt,
hoặc ngay cả ḷ than trong những đêm đông.
Khi từ
chối những vật dụng ấy, ngài lấy lư do,
"Dùng những phương tiện ấy, tôi sẽ
không phải là một người ḍng Phanxicô."
Trong căn pḥng
này, ngài đọc kinh nhật tụng và xem thư
từ do một linh mục thư kư chuyển cho. Trung
b́nh hàng ngày có đến sáu trăm lá thư, và từ sáu
mươi đến tám mươi bức điện
tín, từ khắp nơi trên thế giới. Có thời
gian ngài đích thân trả lời tất cả mọi
thư từ; sau này ngài chỉ trả lời những
lá thư khẩn cấp; và bây giờ ngài giao việc
trả lời thư từ cho các thư kư. Thư
được viết bằng tiếng Anh, Pháp, Tây Ban
Nha, Bồ Đào Nha, Đức, và tiếng Ư.
Mười lăm người thư kư phụ trách công
việc thư từ của ngài, và bốn người
trong nhóm chỉ để trả lời thư của
người Ư.
Ngài không
thoả đáp mọi yêu cầu. Ngài giải thích,
"Chúa giúp tôi chỉ nhớ những người và
những ǵ mà Người muốn. Có những lần
Chúa cho tôi thấy những người mà tôi chưa
từng nói chuyện hay từng thấy họ, khác
với những lần tôi cầu nguyện theo ư chỉ
của họ mà luôn luôn được nhận lời.
Tuy nhiên, thỉnh thoảng, khi Chúa không muốn nhận
lời tôi, Người khiến tôi quên cầu nguyện
cho những người ấy, dù rằng họ có ư
chỉ rất tốt lành. Đôi khi tôi quên cả
việc ăn uống. Tôi cảm ơn Chúa v́
Người đă không để tôi quên những ǵ
thuộc về chức linh mục và ơn gọi
Capuchin."
Những
người viết thư cho cha thường nhận
được một mẩu giấy nhỏ, với
gịng chữ: "Cha Piô chúc lành cho bạn, và sẽ
cầu nguyện theo ư chỉ của bạn. Ngài
khuyến khích bạn tín thác vào sự thiện hảo
của Thiên Chúa, và luôn luôn cầu xin để vâng theo
thánh ư Ngài."
Mặc dù Cha Piô
không chính thức chủ sự tang lễ, nhưng
thỉnh thoảng ngài cũng quỳ cầu nguyện
trong khi tang lễ được tiến hành. Khi tang
lễ chấm dứt, và quan tài được di
chuyển ra nghĩa trang, ngài đứng dậy và ban
phép lành cho người quá cố.
Có lần
người bạn của ngài hỏi có nên chôn cất
người chết ở nơi họ sinh ra không.
Cha Piô lắc
đầu. "Không," ngài trả lời cách dứt
khoát. "Phải chôn cất ở nghĩa trang nơi
họ chết. V́ đó là nơi Chúa gọi linh hồn
họ."
Sau đó, vào lúc
trưa, ngài xuất hiện ở lan can của nhà
thờ cũ và đọc kinh Truyền Tin. Hôm ấy,
đám đông ở bên dưới thật ồn ào.
Khuôn mặt Cha
Piô lộ vẻ khó chịu. Ngài nhắc nhở họ,
"Quư vị đang ở trong nhà thờ, chứ không
phải nơi chợ búa."
Bây giờ Cha
Piô đă bảy mươi hai tuổi và sức khoẻ
của ngài không thể tiên đoán được. Vào
một ngày mùa xuân trời lạnh, ngài cảm thấy
đau yếu bất thường. Đó cũng là ngày
tượng Đức Mẹ đến nước Ư.
Các giám mục Ư
quyết định dâng hiến nước Ư cho Đức
Mẹ, và để chuẩn bị ngày dâng hiến,
sẽ được tổ chức vào ngày 13 tháng Chín,
mọi người đồng ư sẽ rước
tượng Đức Mẹ Fatima thánh du khắp các
thành phố lớn trong nước Ư.
Các bác sĩ
nổi tiếng--Valdoni, Mazzoni, và Gasbarrini--vội vă
đến bên giường Cha Piô. Họ khám bệnh và
cho ngài biết, "Đó là một bướu ung
thư."
Đôi mắt
Cha Piô liếc nh́n từng người và hỏi: "Có
độc không?" Họ gật đầu.
"Tôi c̣n
sống được bao lâu?" ngài hỏi với
giọng nói bỗng dưng kiệt quệ.
Họ cho
biết chỉ c̣n vài tháng, và Cha Piô thật im lặng.
Ngài không c̣n nghe những lời an ủi của họ
khi tâm trí ngài lướt qua những tháng ngày trong quá
khứ cũng như tương lai sắp đến.
Ngài yên lặng chấp nhận hoàn cảnh. Từ
giường bệnh, ngài dùng máy vi âm để nói
chuyện với giáo dân tụ tập bên dưới.
Họ biết ngài bị bệnh nhưng không biết
trầm trọng như thế nào.
Mùa xuân âm
thầm trôi cho đến mùa hạ năm ấy, và vào
ngày đầu tháng Tám, tượng Đức Mẹ
Fatima được trực thăng đưa
đến San Giovanni Rotondo, đáp xuống băi đáp
của Nhà Chữa Trị Người Đau Khổ.
Tháp tùng tượng là hai phi công trực thăng và Cha
Mario Mason.
Tượng
được trưng bầy cho công chúng kính viếng
trong một vài ngày, và cả một đoàn người
đông đảo từ khắp nơi trên nước
Ư đến cầu nguyện trước tượng
và để thăm Cha Piô. Nhưng ngài thật yếu
ớt, nằm liệt giường, bất
động, tâm trí không ngừng bị ám ảnh bởi
lời chẩn đoán tuyệt vọng ghê gớm kia.
Vào buổi sáng
đưa tiễn thánh tượng, Cha Piô nài nỉ xin
được tham dự Thánh Lễ do Cha Mason cử
hành, và các bác sĩ đồng ư. Ngài được
đưa vào gian cung thánh, gần bàn thờ. Sau đó
tượng được rước vào nhà thờ.
Sợ ngài quá mệt v́ sự đau yếu nên các tu
sĩ muốn khiêng tượng đến ngài, nhưng
ngài từ chối và cố đến với thánh
tượng, trong khi cảnh sát và các tu sĩ bảo
vệ ngài khỏi bị đám đông chen lấn.
Ngài quỳ
dưới chân tượng Đức Mẹ, hôn
tượng, và dâng lên Đức Mẹ một chuỗi
Mai Khôi vàng, và một con chim bồ câu, như dấu
chỉ của sự tận hiến cho Đức
Mẹ. Chung quanh ngài thật đông người,
nhưng rất ít người có thể thấy
được ngài. Bây giờ ngài thật mệt
mỏi; khuôn mặt ngài hóp lại; trán ngài nhỏ
giọt mồ hôi; và hơi thở thật mệt
nhọc. Khi thấy ngài không thể nói được
nữa, người ta đưa ngài trở về pḥng.
Cha Mason và hai phi
công đến thăm ngài ở trong pḥng. Cuộc
gặp gỡ thật ngắn ngủi v́ bác sĩ khuyên
không nên để ngài nói ǵ.
Một bác
sĩ nói với họ, "Ngài không thể nào cử
hành Thánh Lễ hay nghe xưng tội được
nữa."
Họ buồn
bă đặt thánh tượng lên trực thăng và
cất cánh về hướng Foggia, bỗng dưng Cha
Mason bảo người phi công bay về phía tu viện
và dừng lại đôi phút ngay trên phía căn pḥng
của Cha Piô.
Đang khi
trực thăng ở phía trên pḥng Cha Piô, ngay lúc ấy
ngài kêu lên: "Lạy Mẹ rất thánh, khi Mẹ
đến nước Ư, Mẹ đă để con trên
giường bệnh, và bây giờ Mẹ ra đi,
Mẹ vẫn để con như thế này hay sao?"
Một cách
bất ngờ, toàn thân ngài rung lên bần bật. Đôi
mắt ngài mở lớn, và ngài ngồi bật dậy.
"Ǵ vậy
cha?" Người trợ tá chạy đến,
nắm lấy tay ngài, ân cần hỏi.
Cha Piô thầm
th́, "Cha khỏe rồi." Ngài mỉm cười
trước con mắt ái ngại của người
trợ tá. Ngài nói to hơn nữa, "Cha khỏe
rồi."
Các bác sĩ
vội vă đến khám nghiệm Cha Piô. Họ lắc
đầu kinh ngạc khi rời pḥng.
Một tu sĩ
đứng đợi ở ngoài hỏi: "Chuyện
ǵ vậy? Có ǵ xảy ra cho Cha Piô không?"
Một trong các
bác sĩ trả lời, "Có. Nhưng đừng
hỏi tại sao. Cha Piô đă hoàn toàn b́nh phục."
|